Sunday, July 01, 2007

Lời tự sự

Bài viết này là lời tự sự lần đầu tiên của chính tác giả sau một thời gian blog này ra đời. Có người đã từng hỏi tôi tại sao hồi trước không chịu đi tu, tôi chỉ mĩm cười và không trả lời. Có một điều nghịch lý tưởng chừng như mâu thuẫn là người ta thì tìm con đường giác ngộ, còn tôi thì ngược lại, tôi tìm kiếm nó nhưng sợ phải đối diện với nó. Thật kỳ lạ.

Có lẽ một hay nhiều kiếp trước tôi đã là người theo đạo Phật, đã từng đọc kinh Phật hoặc có khi còn đi tu nữa :-) . Tôi cảm giác được mình có duyên với pháp một cách kỳ lạ, giống như nó xuất phát từ tâm thức. Trong một nơi ồn ào, huyên náo tôi vẫn có thể dễ dàng nghe được các bài giảng kinh phật và định đến nỗi có thể bỏ hết hoàn toàn xung quanh mà không có một sự cố gắng nào cả (ngay cả tôi cũng còn ngạc nhiên khi có ai đó nói chuyện với mình vào lúc ấy). Hoặc từ ở lầu hai tôi vẫn có thể nghe rõ mồn một từng câu niệm phật từ máy cassette của bà nội vặn nhỏ xíu. Cả ở trong cty bác Duy vừa vặn nhạc thiền ca lần đầu tiên là tôi đã có thể nghe rõ ràng mấy câu tụng niệm trong đó (trước khi ổng khoe là ổng có nhạc :-) ), nghịch lý là trước giờ ổng nghe cái gì có lớn hơn đi nữa nó cũng ko lọt vô tai tôi.

Hồi nhỏ tôi có nuôi một con chó con (lúc chừng 6,7 tuổi). Cái tuổi hồn nhiên, vô tư và yêu thương cái gì đó thật đơn giản. Một ngày kia, nó chết. Bên cạnh nỗi buồn đau, khóc lóc là một cái gì đó hụt hẫng, không giải thích được. Tại sao nó phải chết? Vậy có ai còn phải chết nữa không? Nó không phải là của mình mãi mãi? Và mình cũng chết? Đối với một cậu bé 6,7 tuổi thì rõ ràng đây là một cú shock.

Tôi còn nhớ rõ như in hình ảnh của mình sau khi suy nghĩ về việc đó là đi lẽo đẽo theo mẹ khi mẹ đang sắp xếp quần áo, giựt giựt và hỏi mẹ một câu: Con có làm gì cho mẹ buồn hông?

Tôi sợ mẹ chết, và mẹ giận những hành động phá phách của tôi và tôi phải hối hận. Tôi cố gắng níu kéo một cái gì đó. Và tôi cũng sợ phải vào địa ngục giống như mẹ nói là người tốt thì lên trời, còn người xấu thì vào địa ngục :-) Nhưng cảm giác của tôi rõ ràng lúc đó là rất thật, và rất buồn nên tôi vẫn còn nhớ đến tận bây giờ.

Thời gian rồi cũng trôi qua, sự hiếu động, ham vui của một cậu bé làm cho tôi quên đi một cách nhanh chóng. Giải quyết đơn giản cho những vấn đề trên tốt nhất là không nên nuôi một con chó nào hết và hơn thế nữa (thật ra là 1 thời gian sau đó một chút) là đừng yêu thương một con vật nào nữa hết, đau khổ sẽ mất đi (vì thời gian đó nhà tôi vẫn nuôi một vài con, khi thì người ta cho, khi thì ở nhà hàng xóm qua ở bên nhà tôi, nhưng bản thân tôi thì thật sự không nuôi nữa, và cũng không dám yêu thương nó nữa). Tôi đã nghiệm ra 1 điều (trước khi biết đến pháp) mà sau này đọc trong khi Phật có nói: tham ái là nguồn gốc của mọi đau khổ.

Chuyển biến tâm lý lần thứ hai xảy ra sau khi tôi chuyển chỗ ở sang nhà khác, lúc này tôi đang ở giai đoạn cấp 2 - cấp 3. (còn tiếp...)